Danh mục nhà đất
Câu chuyện kể rằng vào một ngày nọ, ở làng chài có một thanh niên đi câu cá, trên đường về gặp một người ăn xin sắp chết đói.
Anh thanh niên thương tình nên bắt trong giỏ cá của mình vừa đi câu về cho người ăn xin một con cá.
Người ăn xin đã nướng ăn và thoát được cơn đói.
Anh thanh niên về rất vui, gặp anh bạn hàng xóm kể lại câu chuyện mình đã làm được một việc thiện.
Anh bạn hàng xóm nghe xong lắc đầu bảo rằng anh làm như vậy là không chắc đã tốt.
“Không chỉ cho cá, cậu nên cho người ăn xin cần câu để ông ta tự mình đi câu kiếm sống. Không tin, ngày mai cậu đi qua sẽ thấy người ăn xin đó vẫn bị cơn đói hành hạ.” - Anh hàng xóm nói.
Ngày hôm sau anh thanh niên rủ anh bạn hàng xóm cùng đi câu. Khi trở về, quả như lời anh hàng xóm nói, hai người gặp lại người ăn xin đang nằm lả bên vệ đường.
Anh thanh niên lại cho người ăn xin cá và anh hàng xóm cho người ăn xin cần câu. Cả hai trở về trong tâm trạng vui vẻ vì đã làm được việc thiện. Trên đường về hai người gặp một anh bạn khác cùng xóm.
Cả hai hào hứng kể lại câu chuyện trên cho anh hàng xóm này nghe. Anh hàng xóm này lắc đầu nói:
“Các cậu làm vậy chưa ổn. Cho người ăn xin cần câu rồi nếu không chỉ cho ông ta cách câu thì ông ta câu thế nào được cá. Ngày mai trở lại các cậu sẽ thấy người ăn xin vẫn bị đói.”
Ngày hôm sau cả ba người cùng đi câu. Khi trở về, quả như lời anh hàng xóm nói, ba người gặp lại người ăn xin đang nằm còng queo, quắp chiếc cần câu lả bên vệ đường.
Anh thanh niên lại cho người ăn xin cá và anh hàng xóm sửa lại cần câu, anh bạn hàng xóm mới giảng giải tỉ mỉ phương pháp câu cá, từ mắc mồi câu đến phương pháp câu từng loại cá…v.v...
Thế rồi cả ba trở về trong tâm trạng đầy hưng phấn, tin chắc tư nay người ăn xin sẽ không sợ đói nữa.
Khi ba người về gặp Nhà hiền triết - một người từng trải, đầy trí tuệ, cả ba hào hứng kể lại câu chuyện người ăn xin.
Nhà hiền triết ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nghi hoặc:
"Các cậu đã làm đúng, thế nhưng ta nghĩ chưa đủ. Ta chỉ sợ thiếu một điều có lẽ còn quan trọng hơn. Các cậu chỉ cho người ăn xin công cụ, kỹ năng, phương pháp, tôi tin người ăn xin này vẫn đói!"
Cả ba nghi hoặc, chưa thực sự tin lời của Nhà hiền triết, nhưng để kiểm tra, ngày hôm sau nữa, ba thanh niên cùng rủ Nhà hiền triết đến nơi người ăn xin. Không ngờ rằng, cả bốn người gặp người ăn xin ngày nọ trở về với nghề cũ của mình.
Các cậu biết tại sao không? Nhà hiền triết hỏi.
Ba thanh niên ngơ ngác, mong hiền triết giải thích giùm.
Nhà hiền triết nói:
- Thứ nhất người ăn xin làm nghề này nhiều năm, nó đã ngấm vào máu của ông ta, và đó là thói quen của ông ta, trong đầu ông không có khái niệm tự đi kiếm miếng cơm manh áo cho mình, mỗi ngày mới đến trong đầu ông ta chỉ có khái niệm xin, xin và xin mà thôi, vì vậy các con cần giúp ông ta định hình lại Quan niệm.
- Nếu cho tiền ông ta sẽ đi ăn xin, cho ông ta chiếc xe đạp ông ta sẽ đi xa hơn để ăn xin. Cho ông ta chiếc xe máy ông ta sẽ sang làng khác để ăn xin. Cho ông ta chiếc ô tô ông ta sẽ đi sang tỉnh khác để ăn xin. Cho ông ta chiếc xe tải ông ta sẽ chở theo nhiều người để ăn xin. Cho ông ta một doanh nghiệp ông ta sẽ thành lập tập đoàn đi ăn xin.
--> Cho Tiền là hạ sách, cho Năng lực là trung sách, cho Quan niệm là thượng sách. Cho cả ba phù hợp là đúng đắn nhất!
* Nuôi con bằng thức ăn con sẽ lớn, nuôi con bằng Quan niệm thì con sẽ trưởng thành!