CÔNG TY CP ĐTPT ĐẠI HÙNG ANH

CÔNG TY CP ĐTPT ĐẠI HÙNG ANH

Hotline

02866814424

Mr. Toàn

0902496319

Ms. Định

0938979116

Mr. Hùng

0977557055

GIÚP ĐỠ NGƯỜI KHÁC CHÍNH LÀ GIÚP ĐỠ MÌNH VÀ KHI CHÚNG TA CHO ĐI, BẢN THÂN CŨNG NHẬN ĐƯỢC NIỀM VUI VÀ HẠNH PHÚC CỦA CUỘC SỐNG.

 

GIÚP ĐỠ NGƯỜI KHÁC CHÍNH LÀ GIÚP ĐỠ MÌNH VÀ KHI CHÚNG TA CHO ĐI, BẢN THÂN CŨNG NHẬN ĐƯỢC NIỀM VUI VÀ HẠNH PHÚC CỦA CUỘC SỐNG.

 

Nhiều năm trước đây,  trong một làng chài nhỏ ở Hà Lan một thiếu niên dũng cảm, bằng hành động thực tế của mình đã làm cho toàn thế giới hiểu được sự báo đáp của việc giúp đỡ vô tư.

 

Vì người trong làng đều sinh sống bằng nghề đánh cá, mà biển cả lại có nhiều nguy hiểm khôn lường. Vì vậy, để ứng phó với những tai nạn trên biển, việc thành lập Đội Cứu Hộ là rất quan trọng và cần thiết.

Hình ảnh: Sưu tầm

 

Đó là một đêm tối đen như mực, mây đen cuồn cuộn trên mặt biển cuồng phong, gào thét, con sóng lớn như muốn lật úp con thuyền đánh cá, tính mạng của các thuyền viên đều ngàn cân treo sợi tóc. Họ phát tín hiệu cầu cứu SOS. Thuyền trưởng của đội cứu hộ nghe thấy tín hiệu cảnh báo, lập tức triệu tập những thành viên của đội tình nguyện lên thuyền, xông vào con sóng dữ.

 

Người dân làng chài đều lo lắng tụ tập bên bờ biển và ngóng về phía biển. Mỗi người dân là đều mang theo một cây đèn xách tay, để soi đường cho đội cứu hộ trở về.

 

Một giờ sau, thuyền của đội cứu hộ cũng đã xuyên qua đám sương mù dày đặc, cưỡi gió hướng về phía bờ. Dân làng vui mừng, hò reo chạy lại nghênh đón.

 

Họ vừa chạy đến bãi biển thì nghe đội trưởng của đội cứu hộ tự nguyện tuyên bố: "Vì truyền cứu hộ nhỏ không thể nào chở hết những người gặp nạn, đành phải để lại một người trong số đó nếu không thuyền cứu hộ sẽ bị chìm".

 

Mọi người ban nãy còn hân hoan cổ vũ, phút chốc im bặt. Mọi người lại rơi vào trong sự hoảng loạn, bất an.

 

Lúc này đội trưởng đội cứu hộ bắt đầu tổ chức lại một đội gồm những người tình nguyện khác đi cứu người cuối cùng còn lưu lại ở đó. Hans, 16 tuổi, xung phong đăng ký tên.

 

Mẹ của cậu vội vàng giữ cánh tay của cậu lại nói với giọng run run: “Con không được đi, Con đã biết là mười năm trước cha con đã chết trong tai nạn biển và ba tuần trước anh trai con cũng đã khơi, nhưng đến giờ vẫn không có tin tức gì. Con ơi! Con bây giờ là chỗ dựa duy nhất của mẹ. Mẹ xin con đừng đi!"

 

Nhìn vẻ mặt tiều tụy và ánh mắt gần như van lơn của mẹ, Hans cảm thấy đau nhói nước mắt trực tuôn trào, nhưng cậu đã cố nén không cho nó tuôn ra: “Mẹ con phải đi!”. Cậu trả lời cương quyết: “Mẹ thử nghĩ xem nếu ai cũng nói “tôi không đi được để người khác đi”  thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Mẹ hãy để con đi, đây là trách nhiệm của con con. Chỉ cần có người cần cứu hộ, chúng ta đều phải dốc hết sức để thực hiện nghĩa vụ của chúng ta”.

 

Hans dang hai tay ôm hôn mẹ mình, sau đó, cậu bước lên thuyền cứu hộ xông vào đêm tối mịt mù vô bờ bến.

 

Mười phút qua đi, hai mươi phút qua đi…. 1 giờ qua đi. Trong một giờ này, đối với mẹ của Hans quả thật là quá dài. Cuối cùng thuyền cứu hộ lại một lần nữa xuyên qua sương mù, xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người chỉ thấy Hans đứng ở đầu mũi thuyền và ngóng lên bờ.

 

Đội trưởng đội cứu hộ khum tay Lại như chiếc loa, lớn tiếng hỏi Hans: “Cậu có tìm được người còn lại không?”

 

Hans vui mừng đáp lại:  “Chúng tôi đã tìm được anh ấy rồi. Đội trưởng, hãy nói lại với mẹ tôi, Anh ấy chính là anh trai tôi”.

 

Sưu tầm

 

Hotline: 0909553116
Chỉ đường icon zalo Zalo: 0909553116 SMS: 0909553116